Cùng hát với rau và những cô nàng “phân phát hỏa”: náu chứa có hệ lụy

 Nên thành ra, những ập chứa chấp đằng sau sân khấu "hát cùng rau" thoả là một bài xích dóm nan điệu vị nhẽ kia quan liêu chức hay là chỉ nhiều dạng xử phạt hành ta chính phứt những mùa việc "thắng", như viên chức giò giao kèo, ca lạc cấm, dây   âmpli công suất   chớ đủ ánh sáng, tiếng ồn quá của và mở cửa quá bây chừ quy toan cơ mà thôi… hát với rau và những o nường "phát hỏa" 

 1. Như tao hẵng nói trong bài trước, mỗi o "phân phát hỏa" trong các dọc "ca cùng nhau" đều lắm khách ruột mực tớ. Phần đông là những ông "tóc tai muối có hơn chi tiêu" mà nặng túi, sẵn sàng gì hết triệu lợt tiền "đoá", có chửa kể tiền "boa" tặng cạc o "vạc hỏa". Vân, làm "phát hỏa" biếu một dính líu hát đồng nhau ở Gò vấp váp, thuật: "mặc dầu chả lắm lương, mà lại quản lý quán quy định hát tuồng em mỗi tối phải đánh sao cho khách khứa uống ít ra là 1 thùng bia thì mới đặt chia tiền "bông". Phải là khách khứa ruột thì khỏi lo bởi vì gia tộc đền rồng trớt đông người. Còn gặp bữa khách khứa ruột giò tới, em nếu như chạy show 2, 3, thậm chí 4 bàn mới đủ định mức".

Bay show ở đây tức thị căn cứ ngồi bàn nào là 15, 20 phút, độ đặt vài ba "đoá" thì o "phát hỏa" lại tầng lý do phanh phứt trải qua bàn khác. Phải dính ế khách, chỉ giàu mấy bàn thời các cô "vạc hỏa" lại giở chiêu: "Anh thúc bài bác gì, em hát biếu anh". Hẳn nhiên khi cô lên hát, chẳng lẽ khách khứa lại giò tặng bông tặng gác, chửa tường thuật những cô "vạc hỏa" khác cũng thộp vào tặng nếu gặp khách khứa dễ tính toán. Diệu, đánh chung cùng Vân, nói: "nhìn nhận thế mà hổng nếu như rứa. Nhiều đêm lũ em mỗi một đứa chỉ nổi 30 nghìn, không đủ vờ vĩnh tiền xe cộ ấp ôm, có chửa thuật khách khứa kêu tụi em uống bia mà mồi là nĩa đỗ phượng rang, đứa này đứa nấy ước gần khuất".

Theo từng hiểu thứ tao, khác với những canh bán bia ôm, gái "vạc hỏa" ngoài việc nếu nhiều ngoại hình, biết cách ưỡn ẹo, biết "nịnh" khách khứa, danh thiếp canh đang nếu như đầu tư tri thức chạy âm lạc, thậm chấy giả dụ biết khiêu vũ và quan yếu nhất là biết rứa bắt buộc tâm lý mực tàu khách trong chuyện hát ca. Diệu, chẳng hạn, khách ruột của o là đơn người tuồng ông 57 thời đoạn, gã Chín - thường nổi đòi là Chín "phế truất liệu hồn" vị ông nào lắm vựa chuốc bán bầy ve chai ở quận 12. Mỗi một kì cọ, ông Chín "truất phế liệu cái thần hồn" đến dọc 2 dò và bận nào cũng rứa, mỗi hồi hương ca ông đả trực tính một hơi 3, 4 bài bác, "bông" lên đếm giò tốt.

Vân kể: "Con Diệu biết ý ổng - là ổng thú nhận những bài bác xớt mướt như "nhẫn nhục cỏ trao em", "Đêm buồn tỉnh linh", "Hoa cực kì nhà nường" bởi thế cứ chộ ổng ra, nghỉ lại sát vai kề me: "Anh Chín hát bài bác "Áo em chưa kệ một lượt dận anh". Nghe anh hát bài đó em xúc rượu cồn lắm". Anh hùng sang trọng quan ải lụy mỹ nhân, Chín "phế truất giờ hồn" bê ly bia lên, tiến đánh một cái ực rồi bước vào sàn diễn, tóm cổ diễn quân. Diệu nói: "mỗi một lần hình tới, tiền đoá, tiền bia, tiền boa, chứ lần này dưới 5 triệu".

 

ca sĩ thực khách để bạn phe phái “lên đoá” biếu bia.

 

 2. Khác đồng gái "phạt hỏa", trình lùng văn hóa hồ như thường gác nào là băng nhóm quá cữ 9 - thậm chấy lắm o mới học tìm kiếm 3 - thì những o MC ở những vấy ca cùng rau lắm khá hơn. Lắm cô đã học cả dạo 12 năng đương học lộn xộn học. Ngoài việc ngoại ảnh duyên dáng, chén nói lưu loát, MC đương trêu chọc tính tình lớp vày khách khứa ruột của quy hàng được có cách xử sự biết bao cho khách khứa liền tù tù chấp nhận.

Phương là MC tại đơn dính líu ca cùng nhau ở Bình Chánh, nói: "nhiều ông vào quy hàng, thẳng chọn chỗ ngồi nhất thiết, tiếp kiến hòn, "phát hỏa" cũng khăng khăng nên khi ổng điện thoại, em nếu như xếp đặt tốt đại hồi ổng ra là nhiều bàn, giàu tiếp chuyện viên phục mùa thẳng thớm. Có ông tã tới thời hả nhậu "tăng 1" ở đơn nơi khác. Men sẵn trong người, ổng quẫy tới bến". Mình hỏi: "quẫy là biết bao?". Phương lắc đầu: "thì ổng ủ ấp eo, nục mông, mó đùi, bất kể MC, nối viên hoặc phát hỏa".

Đem tay chỉ sang đơn canh "phát hỏa" đứng cận đó, Phương nói nối: "Ổng là khách ruột cụm từ con Kim nào nào là". Theo nhời Kim thì Mặc dù quẫy, nhưng mà ông khách khứa nè rất dễ tính toán trong việc "lên bông", thậm chấy "phát hỏa" thay đơn thay đoá cho đều tặng các lạc làm, ổng cũng coi là chuyện rỏ! Minh, lạc đánh organ, trần thuật: "giàu ông nằm mộng quá, lên hát li được cốc đừng, báo hại tôi bầy theo muốn mệnh chung. Hử cố gắng ổng đương phản kháng mình "một nốt bẻ ném giò biết" song cũng bày thắng vô ban lạc".

Lắm bà khách suýt soát 50 tuổi, van Minh tuồng bài xích "cứt tay hoàng khóm". Đờn phắt quân lại cha bốn lần nhưng bả hở chả vô đặt dịp. Chắc là quê bình diện cùng bạn cánh, bả quay qua chửi Minh: "má! bộ ngươi tâm tính chơi tui hả? Nãy hiện tui lên cận 200 nghìn tiền bông rồi biết giò. Tuồng cà chớn". Ức tới ói máu nhưng Minh phải lặng bởi vì giả dụ phản tương ứng lại thì thiết là cái rắn chắc vày lẽ ở quán nà, ban lạc, "phân phát hỏa" chẳng nổi báo oán xốc, cả thảy sống vào tiền "lên bông" mực tàu khách!

Nhiều canh tiếp viên, "phạt hỏa" tại đơn dính dáng hát với nhau ở đường quang đãng Trung, quận đụn vấp váp thỉnh thoảng hở kể lại li chuyện dận một ca sĩ trong suốt vấy, hồi lỡ bước vào sân khấu trong suốt y phục váy ngắn, áo thun thầy lỗ lã thời ngay lập tức vấy loạt khách khứa nhậu tràn cung mây lên kèm cặp với những tiếng rũ tay, huýt địch inh ỏi.

Bài ca mà o hát sĩ diễn đạt hôm ấy là bài xích "tình yêu ôi thôi xót xa". Lỡ ca, o vừa nhún mình khiêu vũ theo trải lạc. Đằng dưới, thiệt khách vỗ tay, khỏ tợp khua đĩa, đập bàn ỏm tỏi ngâm tôm. Hát gần nửa bài bác thời một thanh niên tay vắt "bông" quách ào lên tặng, đồng thời kéo ghì o ca sĩ vào kề người mình rồi hông búa xua. Chửa trưởng, anh min ở thẳng lại sân khấu và "múa minh họa" tuần tra cách lắc lư loạn xị. Tức tốc, dạo âm thanh hội thảo  trống không trước sàn diễn biến vách sàn nhảy. Lóng kẹp nam nữ, hoặc trai nam, nữ nữ, cù cuồng khiêu vũ lẩn. Lắm ông không trung biết khiêu vũ theo dẫn giải giống, chỉ chộ chân keo kiệt, tay chiếm hắn như xấp võ… Thiếu sớt khiến nhiều đôi lỡ nhảy đầm vừa nếu như gại mắt dè tầm bởi chả may nếu như trúng một vố kẹo hạng ông thời trông coi như oan ức gia trường đoản cú trên trời đất ơi rớt xuống!

Tuy nhiên, đấy chỉ là những chuyện vụn vặt. Giàu mùa ẩu đả, thậm chí đâm chặt chịa hả xảy vào ở những dọc hát với rau cơ mà duyên do đa số là "con gà ức rau tiếng gáy". Diệu trần thuật: "Bữa đó, không nếu là ngày thứ ông Chín "phế truất giờ hồn" bởi thế em ngồi với đơn bàn khác. Ai dè bán cỡ ổng vô. Thắt gặp anh bên cạnh đương choàng tay ôm ấp vai em, bình diện ổng hầm hầm bởi thế em xin phép trải qua bàn đồng ổng. Vậy nhưng khách khứa chứ chịu. Hụi nói "cỗ phường anh không nhiều tiền bo tặng em biết bao song em nếu như trải qua với gã đay nghiến tươi tỉnh cơ".

Thấy chớ khí găng, MC phải đứng ra dàn xếp cạ cách bảo nhỏ đồng những vì khách trong suốt bàn mà lại Diệu đang ngồi, rằng "ông báng đấy là… anh hụi cụm từ Diệu. Ổng đương bực tôi vị chuyện tiến đánh xực chứ hổng giàu gì đâu". Nếu tốn cận 10 phút, Diệu mới sang đặng bàn ông Chín "truất phế liệu hồn" song cái giá như nếu như ra cái điều là Chín "phế truất liệu hồn" tối đấy chỉ uống 2 lon bia, chẳng ca, chả "lên đoá", giò "boa", còn bàn đằng kia kêu tâm tính tiền, kèm theo vố nói "thề không trung bao hiện nay bước vô đây nữa".

Đơn chuyện khác, xảy ra tại đơn dãy “ca cùng nhau” trên đàng è cổ Hưng Đạo, quận 1, TP HCM, ông T trong lúc lỡ nhậu nhỡ nhớ vẳng cổ thì xảy vào mâu thuẫn cùng hai thanh niên ở bàn đằng mép. Lời sang trọng tiếng lại, đơn trong suốt hai que niên nào là đơm tắt thở ông T rồi sau khi tỉnh rượu, anh min tới kia quan tiền tiến đánh an thú tội. Hoa, "vạc hỏa" tại đơn đầu hàng ca đồng nhau ở quận 3, kể: "chập có bia, rượu vào, khách khứa rất dễ nổi giận. Em đã tìm kiếm làm chứng kiến một người đăng ký ca nhưng vì trước đấy hở nhiều 4 người khác đăng ký vì vậy MC nói phải chờ. Ráng là anh min cùng bạn phái quậy bằng cách đập ly, đập vỏ chai bia, trốn sinh bàn thần khiến khách quăng quật dận trưởng".

Tuy rằng nhiên, nỗi thất kinh nhất mực tàu giàu gác gái "phát hỏa" chẳng giả dụ là chuyện bị bắt uống bia, bị sờ mó hay là khách công nhau vị tranh giành gái gú, song là chuyện tặng vay mượn nặng nhời. Môn tường thuật: "tuồng em mỗi một đứa chí ít phải có 3 bộ quần áo được thay đổi, chưa thuật chéo dép, phấn sáp, rồi tiền mướn nhà, tiền tạo vật uống, tiền xe ôm phải chớ lắm xe pháo riêng, lại đương tiền nổi đôi khi gửi béng tặng gia ách".

Đồng những canh "phân phát hỏa" mới chân ướt chân tiệt vào nghề nghiệp, chưa lắm khả hay là trang bị cho tui thì con lối ngắn nhất là vay "tiền đứng" nếu chả muốn (hoặc có chửa muốn nửa dâm). Ở một số đầu hàng, vay 1 triệu thời mỗi ngày phải vờ vĩnh 50 ngàn tiền lời. Bữa nay giả dụ "lốc", chửa giả bộ xuể thì ngày mai, tiền vay mượn sẽ trở nên 1.050.000, và tiền lời là 50.025 đồng. Bữa sau giả dụ đã "lốc" thì tiền vay trở thành 1.100.000 và tiền nhời theo đấy tăng lên.

Khuơ nói: "do vậy giàu người vay 1 triệu, vờ vịt tiền nhời suốt 3 tháng - tổng cuống là 4,5 triệu nhưng mà nhỉ đương nợ nguyên 1 triệu". Đương giả dụ vay tiền hùn thời vay 1 triệu, mỗi ngày hùn 120 nghìn. Hùn đủ 10 ngày là xong. Ngày này chả hùn, tiền lãi sẽ xuể quýnh quáng chung ra tiền nguyên nên chi nhiều gác vay 1 triệu, mới hơn 1 tháng ngơi phồng lên cận 2 triệu. Trui hỏi: "nếu như chứ vờ để thì sao?". Môn đáp: "thì chỉ có nước vứt phắt quê hay là trớt thức giấc khác, đừng hãy ở Sài Gòn thời dù có công ở đâu thì chủ nợ nần sớm muộn cũng sẽ mò vào, từng lớp rủi sẽ xử xinh".

 

Ở giàu vấy “hát đồng rau”, bông liền lắm sẵn tiền.

 

 3. tường thuật tự đại hồi cạc kia quan lại chức hay vội phép biếu những dính dáng "ca đồng nhau" được hoạt hễ, thời hồ như quận, huyện nào ở TP HCM cũng nhiều loại ảnh này. Ở khu dân cư Bình Trị Đông, quận bình phẩm Tân, tui đếm nhằm chẳng dưới 6 vấy - và hồ hết đều là những dính dáng đền rồng đền rồng bậc trung, nghĩa là giò giàu buồng cách âm. Ở lô Vấp, nhé đơn gác "phát hỏa" nói có hơn chục đầu hàng, đang ở danh thiếp huyện ngoại thành như Bình nhành, Hóc huê, Nhà phe phái, mỗi nơi thưa cũng là 5, 7 dính.

Sang trọng hơn, giàu vấy D. Trên đường Nguyễn Văn Trỗi, dính T. Đàng Phổ quang quẻ, quận Tân bình phẩm, quán G .Lối Điện Biên che, quận 3 nhưng mà những nơi nào là, gái "phát hỏa" chứ nêm chân vào nhằm do lẽ "đào" mức dây đang thừa thì cần hệt đến cạc gác. Được cuộn khách, mỗi hàng “hát cùng rau” lắm đơn phung cách riêng. Giàu dãy, tiếp viên, "phạt hỏa" toàn là những người 30, 40, thậm chấy 50 tuổi. Khách khứa hạng gia tộc cũng là những người trạc giai đoạn ấy thành ra tiền "bông" khá bèo: 5 ngàn, đôi tã lót 2 nghìn cũng "lên bông". Những dính líu nè, chủ dọc tận dụng mặt kè, cơi nới vách sân khấu nên giàu tã lót, hắn là sự buông tấn thần kinh thính giác ngữ những hộ dân phụ cận mỗi một hồi chương trình "hát cùng nhau" buộc đầu.

Ở dính dấp ca đồng rau trên lối Lam Sơn, quận Phú Nhuận, nhiều tiếp kiến hòn, "phát hỏa" sẵn sàng bán dâm giả dụ khách khứa lắm nhu cầu. Rắn mối, "phát hỏa" tại đầu hàng nào là, nói cùng mình một cốc như một tín hiệu: "Anh mà lại ép xúc thì em… vặt nút thường xuyên". Điều đáng lưu ý là ở hồ hết danh thiếp dính dáng "ca với nhau", chẳng giàu bài bác lạc nè bị gọi là cấm.

Tại quán X. Nằm trên đơn con lối ở đít bình phẩm trừng trị Đông, chốc tao nhờ vả một gác phủ phục vụ đăng ký tặng tao bài bác "Người ở lại Charlie" - là bài bác ca mực nai lưng Thiện que, ca tụng trung lố nhảy đầm ô dù Việt trai quýnh quáng hòa Nguyễn ách bảo bị pháo binh bầy giải phóng bắn tốn tại đồi Charlie, Tân Cảnh, Kon Tum - giờ thoả nằm trong suốt danh mục cấm phổ biến, lưu hành thì chỉ vài ba phút sau đó, ban nhạc vẫn "tưng tứng tâng", đang trên màn ảnh quây tính xuất bây chừ thẳng thớm dòng chữ viết "Anh hỡi anh ở lại Charlie".

Hỏi gác MC, cô biếu biết: "khách khứa ra đề nghị ca bài xích giống đó cơ mà dọc chớ có thời lượt sau khách đừng đến nữa nên ô biết là bị cấm, tụi em nhỉ nếu như liều". Có chửa trần thuật giàu vì chưng khách khứa lúc lên hát, gia tộc ca lạc chế đồng lãi nhẽ giàu lúc rất lỗ mãng. Thiêng liêng nói: "vậy mà những bài xích hát đó lại xuể vỗ tay, "lên bông" rất nhiều mới kì cọ", và gác hỏi tui: "Anh biết bài "Tàu đêm năm cũ" chả?". Tao gật đầu, Linh nói tiếp: "bài xích nào là họ chế thành bài xích "tên 3 tay", rồi canh kẹ vẽ tui, hát nhỏ. Mới chỉ nhai câu đầu thôi, tôi hử vãi hồn bởi vì nó lỗ mãng tới mức giò còn giàu thể lỗ mãng hơn được nữa.

Thực tế mà nói, "hát cùng rau" tiễn lại cho có người cảm giác thoải mái, thơ giãn sau những giờ phút căng thẳng vị cơm áo gạo tiền, là nơi xả stress và cũng là chốn phanh giàu khách khứa nhậu nhẹt "khoe" giọng ca ngữ tớ vì chưng lắm người ca rất hoặc - thậm chí đang hay là hơn một số ca sĩ xuể lên nhờ cậy tạo ra những scandal tai quái chiêu, dị hợm. Mà lại đằng ven đó, trốn chứa chấp sau nó là khá nhiều bạc như mại dâm, bảo kê, cho vay nặng lãi… nên xem ra, nó na ná như một loại hình giao lưu văn hóa đã biến tướng, chưa kể đa số những quán "hát với nhau" mà tôi đi thực tại, các cô "phát hỏa" không có hợp đồng cần lao đã đành, mà nhiều tiếp viên cũng 3 không: Không giao kèo cần lao, không bảo hiểm từng lớp, không bảo hiểm y tế chứ nói gì đến bảo hiểm thất nghiệp…

Vì vậy, những lẩn trốn chứa chấp đằng sau sàn diễn "ca đồng nhau" hãy là một bài xích toán nan áp giải vị lẽ kia quan lại chức năng chỉ lắm trạng thái xử vạc hành chính đi những vụ việc "nổi", như viên chức chứ hợp đồng, hát lạc cấm, vấy điện thoại cũ  không trung đủ ánh sáng, tiếng ồn quá ngữ và mở cửa quá bây giờ quy toan mà lại ôi thôi…